Một giáo viên trung học quyết định dạy học sinh của mình về sự ưu tiên, vì thế ông đã đưa ra một bài tập nho nhỏ. Đầu tiên, ông đưa cho mỗi học sinh 1 tờ giấy và yêu cầu vo tròn tờ giấy ấy.
Sau đó, ông đặt cái thùng rác vào trước dãy bàn của học sinh.
Tất nhiên, những học sinh ngồi ở cuối lớp không thực hiện thử thách tốt bằng những em ngồi trước, và bắt đầu phàn nàn về sự bất công này.
Mọi người đều ném mẩu giấy vo tròn của mình về phía thùng rác. Rất nhiều học sinh ngồi phía trước làm được – nhưng không phải tất cả. Đúng như dự đoán, chỉ có rất ít học sinh ngồi phía sau mới có thể ném trúng.
“Các em càng ngồi gần thùng rác bao nhiêu thì khả năng ném trúng càng lớn bấy nhiêu: đó là sự ưu tiên. Các em có nhận ra rằng những người duy nhất phàn nàn thì đều ngồi ở phía sau không?”
“Tuy nhiên, những người ngồi phía trước thường ít ý thức về quyền lợi của mình hơn. Họ rất gần mục tiêu của mình nhưng lại vẫn ném trượt, tức là để vượt mất cơ hội.”
“Là học sinh, các em nhận được sự giáo dục từ thầy cô, nhà trường, và nghĩa vụ của các em là phải ý thức được sự ưu tiên đó. Hãy dùng sự ưu tiên mang tên giáo dục này để đạt được những điều lớn lao. Tuy nhiên, cũng đừng quên bênh vực cho những người ở phía sau mình.”